Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

Tin lành

Tối hôm qua,ông đi dạy về bà xuống mở cổng. Điều đầu tiên bà thông báo là dì Mai bảo chiều thứ sáu Ỉn được ra viện. Tin đó chắc làm bà phấn khởi lắm vì cổng chưa mở bà đã thông báo cho ông ngay. Ông thì cũng hết sức hài lòng. Thế là Ỉn đã qua những ngày không vui. Cả nhà mình ở xa nhưng ai cũng quan tâm đến tình hình sức khỏe của Ỉn. Dì Mai và chú Đức phải hy sinh cuộc sống riêng để đỡ mẹ và Ỉn. Ông vô cùng phấn khởi khi thấy dì rất lo lắng và biết hy sinh vì cháu. Ông, bà ở xa, ơ tận chân trời bên kia chỉ có bố, mẹ và dì nên khi dì "điểu binh khiển tướng" như vậy là ông yên tâm lắm. Cũng phải cảm ơn chú Đức đấy Ỉn ạ. Chú cũng chiều theo ý dì mà bỏ đi Na uy lên với Ỉn.
Hôm nay, ông đọc một bài của một nhân vật khá nổi tiếng ở Việt nam. Nhà sử học ấy bảo còn nhớ được những kỷ niệm lúc mới lên hai. Ông liền liên tưởng tới Ỉn. Biết đâu sau này, Ỉn cũng hồi tưởng lại : "Khi hai tuổi, tôi về Việt nam với mẹ và papa. Ông, bà ngoại dẫn tôi đi xem chó vì ông, bà biết tôi rât thích các con vật. Một lần tôi đi cùng ông ngoại, ông hát một câu: "ta đi xem chó". Tôi liền nhắc lại và cứ thế hát cho đến khi gặp con chó. Tôi maĩ ngắm con chó mà quên mất câu hát. Ông ngoại phải nhắc lại tôi mới nhớ."

Không có nhận xét nào: