Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Bắt đầu độc lập

Hôm qua Ỉn bắt đầu tỏ ra độc lập với papa và maman. Bằng chứng là bà dắt Ỉn đi chơi, cũng là lúc papa và maman đi Hà nội nhưng Ỉn không đòi đi với maman. Bà dắt Ỉn ra khỏi nhà thi Ỉn bảo: "hôm nay mình đi dạo, không đi nhà trẻ". Câu nói đó Ỉn nói với bà, bà thuật lại cho ông nghe làm ông mấy hôm nay cảm thất rất sung sướng, vì ông thấy Ỉn lớn lắm rồi. Từ đó ông lại nhớ câu: "Cháu ăn cái này." khi ông và Ỉn vừa ngồi vào bàn ăn. Ông cảm thấy, bộ não Ỉn đang tích nạp các câu nói phản ánh hoạt động hành ngày, lưu dữ các dữ liệu đó rồi khi tình huống đến là Ỉn "mở máy". Ỉn có thể bắt chước được những câu rất dài. Những khả năng đó làm ông rất tự hào về Ỉn.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Ỉn về đến nhà

Khoảng 14 g 30 ngày 23 tháng 12 năm 2009 Ỉn về đến nhà ông, bà ngoại. Trước đó (vào tối chủ nhật trước khi Ỉn lên máy bay, maman gọi điện về báo tin Ỉn bị sốt làm ông bà lo lắng cho Ỉn. Trưa ngày 21 (thứ hai) papa gọi điện về hỏi địa chỉ để ghi lên hành lý ông lại hỏi tin về Ỉn thi biết maman đang đưa Ỉn đi khám. Tối 22-12 từ Singapour maman lại gọi điện về báo Ỉn sốt nặng làm ông, bà không ngủ được. Suốt sáng hôm 23 bà chỉ ngồi mong Ỉn khỏi. Ông, bà đã bàn tính những tình huống xấu nhất là Ỉn bị sốt quá cao thì đưa thẳng Ỉn ra bệnh viện Việt-Pháp. Ông đã gọi điện ra xem cách làm thế nào. Rất may khi Ỉn ra khỏi sân bay, ông, bà thấy Ỉn tỉnh táo, tuy hơi mệt. Thế là Ỉn đi thẳng về nhà. Tối đến thì Ỉn tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy Ỉn cười ông,bà như trút được gánh nặng. Hôm sau 24-12 Ỉn còn tỏ ra khoẻ mạnh hơn nữa. Tối đến cả nhà ra nhà hàng Phố biển ăn Noel Ỉn đã ăn khá và sau đó còn cùng ông đi xem cá, xem tôm, ghẹ. Ỉn nhanh nhẹn, chạy tung tăng, cười như nắc nẻ. Thế là ông hết sức yên tâm. Cả nhà chỉ còn lo cho Ỉn ăn được nhiều hơn, và nhất là "out put" tốt vì đến 4 hoặc 5 ngày gì đó bỉm luôn luôn sạch, chỉ thấm tý nước giải. Đến hôm nay Ỉn vẫn "bãi công out put".
Sự trưởng thành của Ỉn.
Ông phải nói rõ là ông viết những suy nghĩ của ông, mong sau này Ỉn lớn Ỉn đọc lại để có khái niệm rõ hơn về tuổi thơ của Ỉn. Ông biết là chưa chắc Ỉn đã biết đọc tiếng Việt. Đã có lúc ông định viết bằng tiếng Pháp. Nhưng rồi Ỉn lại chuyển lên Zuritch, đi nhà trẻ tiếng Đức. Thế là ông đành bằng lòng viết tiếng Việt. Hy vọng rồi Ỉn có thể nói cả tiếng Đức và tiếng Pháp. Lúc đó ông sẽ chuyển toàn bộ sang tiếng Pháp.
Quay trở lại với chủ đề. Phải nói sau gần một năm quay lại Thụy sỹ, Ỉn đã có nhiều tiến bộ về mọi mặt. Ỉn lớn hơn (đó là điều tất yếu), trông Ỉn xinh hơn nữa. Với mái tóc dài, quăn phía sau, trông Ỉn giống như con búp bê.Ông, bà rất thích ngắm nhìn Ỉn.
Về mặt trí tuệ: Ỉn nói tốt hơn nhiều, không chỉ nói theo (như con vẹt) mà đã biết thể hiện ý riêng. Ỉn chỉ vào ghế mà papa đã ngồi và bảo đó là ghế của papa. Ỉn đã hiểu được nội dung câu chuyện trao đổi giữa ông, bà, papa và mẹ. Ai nhận xét về Ỉn thì Ỉn phản đối. Ông ngoại dạy Ỉn đếm con ghẹ, Ỉn đếm đến mười được rồi. Nhưng mới ở mức đếm theo (như con vẹt). Lúc đầu Ỉn đếm nghiêm túc, về sau Ỉn cũng đã biết vừa đếm vừa đuà. Ông,bà mua đò chơi cho Ỉn, rất nhanh, Ỉn biết điều khiển đồ chơi. Ỉn còn nghịch đòi đổi một số vị trí của các chi tiết trong trò chơi.
Về mặt tâm tính: Ỉn đã biết tủi thân. Nếu ai nói hoặc làm một điều gì đó mà Ỉn không bằng lòng thì Ỉn mếu máo, tủi thân trông rất đáng thương. Có một kỷ niệm rất đáng nhớ là tôí hôm qua (25-12), bà cho Ỉn uống nước quất với mật ong (vì Ỉn ho). Ỉn không thích nhưng bà và maman vẫn ép Ỉn uống. Mật ong rơi ra má. Để biểu lộ sự bất bình, Ỉn tự tát vào má. Ông nói đùa là Ỉn bắt chước người Trung quốc tự tát vào má mình khi phạm sai lầm. Thực ra là Ỉn tát mật ong. Nói tóm lại là Ỉn biết hờn giận.
Có một khoảng tối: Ỉn hay quấy và bám maman nhiều quá. Hơn nữa khi Ỉn không hài lòng thì Ỉn hét thay vì Ỉn nói Ỉn không đồng ý.
Dù sao thì Ỉn rất đáng yêu. Ông, bà rất vui khi thấy Ỉn trưởng thành nhanh chóng.

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Nghe tin Ỉn ốm

Ông vừa ngủ trưa thức dậy thì nghe điện thoại đổ chuông. Ông nhấc máy nghe thi nghe mẹ Ỉn nói giọng buồn và lo lắng. Ông biết chuyện không vui, nhưng không nghĩ là Ỉn ốm. Mẹ nói ông mới biết Ỉn bị sốt. Ông nói ngay không suy nghĩ là để bố về một mình, mẹ con Ỉn ở lại. Rồi ông trao máy cho bà (bà đang ngủ nhưng nghe nói Ỉn sốt là bật dậy ngay). Đêm qua ông đã nghĩ đến chuyện phải bảo bố, mẹ Ỉn chú ý khi đi từ Singapour về vì ở đó thì nóng còn Hà nội lại lạnh. Ý ông là phải lo áo ấm cho Ỉn nếu không thì khổ cháu. Thế mà Ỉn lại đã sốt rồi. Chiều, ông đang đọc báo thì bố Ỉn lại gọi về. Ông biết là mẹ con Ỉn vẫn về. Ông dặn bố là phải đưa Ỉn đi khám lại và xin bác sỹ tư vấn. Ông hy vọng mọi chuyện tốt đẹp đối với Ỉn. Ông đã mua quà Noel cho Ỉn rồi. Đó là bộ đồ chơi mà ông hy vọng Ỉn sẽ hài lòng.

Nghe tin Ỉn ốm

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2009

Những kế hoạch đón Ỉn về

Ông nói có vẻ to tát thế nhưng thực chất là thế này: hôm qua, trong khi lấy quyển sách trên bàn, ông nhớ đến hồi 16 hay 17 tháng gi đó, Ỉn hay nghển cổ lên xem ông có gì trên bàn. Hễ với tay tới là Ỉn lấy ngay. Lấy xuống là Ỉn nghịch lung tung. Vì vậy, hôm qua, ông nghĩ làm thế nào để Ỉn không lấy các thứ để trên bàn được vì bây giờ Ỉn lớn lắm rồi, Ỉn cũng thông minh hơn rồi. Ông nói điều đó ra thế là bà phê bình ông hay nghĩ xấu về cháu. Ông không nghĩ xấu về Ỉn đâu nhé. Ông nói thế cũng là mừng vì giờ Ỉn lớn không rồi. Ông tin là ở tuôỉ này, chỉ cầng bảo Ỉn cái gì nghịch được, cái gì không nghịch được là Ỉn hiểu và làm theo ngay. Ông bà đang mong từng ngày Ỉn về đấy Ỉn ạ.

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

Lại nói về ca sỹ Ỉn

Bà xem Ỉn hát rồi. Bà thích lắm, mặc dầu trong clip 1 Ỉn chỉ vỗ tay thôi hoặc hát rất ít. Đến clip 2 thì Ỉn hát nhiều hơn. Bài "cháu lên ba"... làm bà cười phấn khởi. Ông thì thấy hay nhất là Ỉn hát ít nhưng vỗ tay rất nhiều. Điều thú vị nữa là chỉ Ỉn vỗ tay thôi, papa thì bận quay phim, maman thì còn cầm nhịp cho Ỉn hát. Nhà chỉ có 3 người, mỗi người đã có một việc. Vì vậy Chỉ có Ỉn có thể vỗ tay được. Ỉn vỗ liên tục, nhiều lắm.Ông gọi là ca sỹ "vỗ tay"

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Xem ca sỹ Ỉn hát

Sáng nay, thứ 2, sau khi ông đọc báo bauxite vietnam xong, mới mở blog của Ỉn xem. Thấy tiêu đề Ỉn hát hò, ông mở ra xem va nghe Ỉn hát. Ỉn hát hay thật, giọng trong như "giọng Ỉn". Hát xong lại tự vỗ tay lấy. Ơ Việt nam người ta bảo "mẹ hát con khen" còn cháu ông thì "tự hát tự khen". Ông nghĩ ra rồi: 2 tuần nữa Ỉn về nhà mình tổ chức thi ca nhạc "sao hôm" (ở Việt nam hiện nay người ta đang tổ chức sao mai"). Chắc Ỉn se được giải nhất mất thôi. Nhưng ông cũng phải hát thi với Ỉn.

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Ỉn hát hò