Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

Linh cảm

Hôm qua ông viết thư bảo mẹ báo cho bác sỹ biết là Ỉn đã tiêm phòng H1N1. Liệu việc Ỉn ốm có phải do tiêm phòng gây ra không. Chiều ông mở máy xem mẹ bảo sao nhưng không thấy mẹ trả lời, ông cảm thấy có chuyện chẳng lành. Tối, khoảng 19 g 35, ông đang dạy thì nghe điện thoại dì Mai. Ông biết ngay có chuyện gì đó rồi. Dì báo Ỉn phải đi nằm viện. Đầu óc không tập trung được nữa nhưng vẫn phải cố dạy cho xong (nghề nghiệp của ông phải vậy). Về nhà, ông cũng không báo ngay cho bà vì sợ bà không ăn được cơm. Suốt bữa ăn,tâm trạng ông cũng bồn chồn, chỉ chờ cho xong bữa cơm để báo cho bà cũng là cách ông chia sẻ gánh nặng cho bà vì ông cảm thấy thương Ỉn quá. Mới hai tuổi, khỏe mạnh, xinh đẹp là thế mà không may lại phải vào viện. Điều ông băn khoăn là cháu phải chịu sốt mất hai tuần rồi mới vào viện. Liệu tình hình có nặng quá cho cháu không ?
Đêm qua bà không ngủ được vì thương Ỉn, lo cho Ỉn. Sáng ông, bà bỏ đi tập thể dục; ông lên mở máy xem có tin gì về Ỉn không, nhưng không có. Ông vội viết cho dì Mai bảo dì nhớ thông báo kịp thơì tin cho ông, bà. Giá ở Việt nam thì lúc này Ỉn không cô đơn đâu.
Ngày hôm nay sẽ là một ngày không được yên ổn trong lòng ông, bà. Từng phút từng giây là sự trông ngóng tin tức về Ỉn. Ông cầu mong cho Ỉn chóng bình phục để còn đi trẻ mà học tiếng đức nữa chứ.
Cầu cho mọi chuyện tốt lành.

Không có nhận xét nào: