Thứ Ba, 1 tháng 7, 2008

Ỉn được về Việtnam chơi

Ngày 24 tháng 6 dù đang bị đau bụng nhưng Ỉn vẫn lên máy bay về Việt nam thăm ông bà nội và ông bà ngoại. Đây là ảnh chụp ở sân bay Zurich trước khi về:





Mọi người phải hiểu là Ỉn khỏe lắm nhé. Tuy bị đau bụng nhưng Ỉn vẫn đi một mạch từ Thụy sỹ qua Pháp đến Hồng Kông rồi về Hà nội. Thế mà về đến nhà ông bà ngoại Ỉn vẫn tươi cười. Sau sáu ngày ở với ông bà ngoại, đến ngày thư 7 thi Ỉn khỏi đau bụng. Phải nói trong sáu ngày đó Ỉn thì không lo gì nhưng Ỉn không nói. Còn bà ngoại thì rất lo. Ông ngoại thì bảo tin tưởng vào chẩn đoán của bác sỹ. Còn mẹ thì, sau nhiều lần bà ngoại thúc dục, phải gọi điện sang tận Thuỵ sỹ để hỏi lại bác sỹ. Bác sỹ bảo sẽ tự khỏi. Thế là mẹ tỏ ra có yên tâm hơn một ít. Còn bà ngoại vì thương Ỉn nên vẫn cứ lo. Hôm thứ 7 ngày 28 tháng 6, bà nội và bác Hương Ỉn xuống thăm Ỉn bà ngoại lại nói với bà nội và bác Hương. Ỉn biết la sẽ khỏi - bằng chứng là Ỉn vẫn ăn uống và chơi vui bình thường, ngủ dậy là Ỉn cười rất tươi với ông bà ngoại - nhưng Ỉn không nói gì; Ỉn cứ để xem ông, bà ngoại và mẹ làm thế nào. Cuối cùng do ông nội rất vững nên mẹ và bà ngoại cũng không nóng lòng. Và hôm qua ngày 30 tháng 6 Ỉn quyết định không đau bụng nữa. Người sướng nhất là mẹ và bà ngoại. Ông ngoại thì vui nhưng vì ông đã chuẩn bị tinh thần trước nên ông lặng lẽ sung sướng Ỉn không nhận ra. Khi ông nói với Ỉn, Ỉn mới hiểu rõ. Sáng hôm nay Ỉn dậy lúc 6 giờ nhé. Ỉn chơi, nói chuyện với ông bà ngoại rồi bà ngoại đi chuẩn bị sữa cho Ỉn. Ỉn tu một hơi hết 180 ml. liền. Bà sướng lắm, thấy Ỉn khoỉ thật rồi.
Hôm thứ 7 vì Ỉn về được mấy ngày rồi mà vẫn chưa về thăm ông bà nội - cũng vì Ỉn còn đau bụng - bà nhớ quá vội cùng bác Hương và anh gì con thứ hai bác Hương Ỉn không biết tên - Ỉn hơi kém duyên một tý, Ỉn biết thế nhưng đành xin lỗi anh vậy - xuống thăm Ỉn. Bà và bác tận mắt thấy Ỉn xinh đẹp phấn khởi lắm. Anh con bác Hường cứ chìa lưng ra đòi cõng Ỉn. Ỉn quý anh ấy vì anh ấy yêu Ỉn nên mới đòi thế nhưng Ỉn chưa tin anh có thể cõng được Ỉn, nhỡ đâu ngã thì mẹ và bà chắc lo lắm, nên Ỉn khéo léo từ chối. Mãi chiều muộn bà và bác mới về. Ông bà ngoại và mẹ bảo sao bà và bác cũng không ở lại - vì bác Hương còn cả gia đình ở nhà nữa mà.
Hôm qua, Ỉn khỏi đau rồi, Ỉn bảo mẹ gọi điện bảo ông bà nội hẹn ngày về thăm ông bà thì bà lại bảo lúc nào trời mát Ỉn hẵng về. Ai cũng yêu và thương Ỉn. Ỉn cảm động lắm đấy. Đúng là Ỉn đã quyết định sáng suốt khi đi từ Thụy sỹ về thăm ông bà nội ngoại và gia đình.
Hôn thứ sáu bác Hiền, dì Hằng và chú Thắng (chồng dì Hằng) cũng đã đên thăm Ỉn rồi. Hôm qua thì ông Tính và bà Dung cũng đến thăm Ỉn nữa. Ỉn vui vô cùng.
Từ hôm nay thì Ỉn sẽ ăn khoẻ hơn để bà ngoại khỏi lo. Ỉn quyết định không làm bav lo lắng nữa đâu.
Ỉn cũng hơi nhớ papa đấy. Ỉn luôn mồm nhắc papa. Nhưng xa quá Ỉn lại chưa biết dùng Internet nên đành có lỗi với papa vậy. Mà papa cũng phải thông cảm cho Ỉn là Ỉn muốn tự lực cánh sinh chứ không thì Ỉn cũng bào mẹ viết hộ Ỉn vài giòng. Nhưng thôi Ỉn tin là papa sẽ hiểu Ỉn và tha thứ cho Ỉn.

Không có nhận xét nào: