Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Papi góp ý

Papi (ông), sau hai lần thấy Ỉn tủi thân khóc, nghĩ mãi cuối cùng nghĩ ra điều sau đây, viết ra đây để papa va maman tham khảo nếu thấy đúng thì làm cách khác cho cháu ông đỡ buồn:
Lần thứ nhất, papa không tính cho Ỉn một thìa vì Ỉn xúc vơi quá. Papa bảo:"thìa này không tính." Ỉn nhìn nhưng chưa có thái độ gì rõ ràng lắm. Tuy nhiên papa biết là Ỉn không vui. Vi vậy papa an ủi Ỉn. Sau lời an ủi của papa thì Ỉn bắt đầu mếu.
Lần thứ hai, Ỉn gấp xong hai ống tay áo (phải nói là Ỉn rất khéo tay: biết vuốt cho thẳng rồi mới gấp, mà gấp rất đúng nguyên tắc) sau đó nhẽ ra phải gấp thành hai hoặc ba lần thì Ỉn cuộn áo lại. Hành động đó làm maman buồn cười. Ỉn hơi ngơ ngác trước cái cười của maman và papa. Chắc Ỉn cũng không hài lòng. Sau đó maman động viên Ỉn, vuốt ve Ỉn thì Ỉn bắt đầu mếu máo.
Như vậy giả thiết của papi là: nếu không có tiếp động tác an ủi, động viên tiếp theo thi Ỉn đã không khóc. Ông nghiệm thấy điều này ở những hoàn cảnh khác của một vài người bên quê Hà tĩnh. Do vậy theo ông là cứ tảng lờ đi thì Ỉn sẽ không tủi thân. Chưa biết đúng sai thế nào, nhưng vì thiếu tứ để viết blog cho Ỉn, hơn nữa cũng là góp một ý nghĩ may ra lần sau, các lần sau Ỉn đỡ tủi thân nên ông cứ viết ra đây.

Không có nhận xét nào: