Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Nâng tầm cao

Đúng một tuôỉ một ngày Ỉn bắt đầu leo cầu thang. Ỉn leo nhanh lắm. Khi nghe ông ngoại khen Ỉn leo tốt, Ỉn rất phấn khởi, cười rất to và càng leo nhanh. Trong chốc lát Ỉn leo hết hai mươi mốt bậc từ tầng ba len tầng bốn. Ngày hôm sau Ỉn còn leo đến mấy lần bắt bà ngoại đi theo mệt bở hơi tai. Bây giờ Ỉn quen rồi: nếu cửa mở, Ỉn bò ra leo cầu thang ngay. Vì vậy hễ ra ngoài khi Ỉn đang ngủ ông, bà phải đóng cửa đề phòng Ỉn dậy lại tự ra leo cầu thang.
Ỉn leo cầu thang thì bà và mẹ sợ lắm, chỉ có ông ủng hộ thôi. Ỉn thì Ỉn không sợ gì đâu. Ỉn phải đặt ra những mục tiêu mới chứ. Ỉn một tuổi rồi cơ mà. Chả nhẽ cứ trẻ con mãi thế. Ỉn còn phải tập bò xuống cầu thang nữa chứ. Ỉn muốn tự lực cánh sinh dần đi, không phải cái gì cũng trông chời vào ông, bà và mẹ đâu nhé. Hôm qua đấy, Ỉn xuống được 4 bậc rồi nhé. Chỉ vài ngày nữa thôi, Ỉn sẽ xuông cầu thang một mình cho xem. Ỉn sẽ tự đi tìm bà gọi bà cho Ỉn ăn chứ không ngồi mãi trong phòng chờ nữa đâu.
Ỉn phải mở rộng không gian của mình để ông, bà và mẹ phấn khởi vì Ỉn trưởng thành nhanh chứ.

Không có nhận xét nào: