Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

Biết khóc rôì

Hôm qua là lần đầu tiên Ỉn biết khóc sau khi ngủ dậy. Sáng, bà xuông tầng trệt quét dọn khi Ỉn đang ngủ; ông thì lên thư viện đọc báo điện tử. Khi Ỉn dậy không thấy ai cả (bình thường thì Ỉn chỉ nằm ngắm trần nhà hoặc ngắm ra ngoài)Ỉn bò ra tận gần cầu thang và khóc rất to. Ỉn giận ông, bà lắm nên Ỉn tỏ thái độ. Bà đang quét dọn nghe tiếng khóc của trẻ con, đẩu tiên bà nghĩ con nhà ai (vì Ỉn có bao giở khóc to thế đâu) nhưng bà cứ vào nhà thử xem: thì ra là Ỉn đang khóc. Bà vội bỏ mọi thứ chạy lên,Ỉn mừng lắm. Có thế chứ: bà với ông cứ thấy Ỉn ngoan nên lấn tới. Ỉn là Ỉn không đồng ý đâu nhưng thương ông, bà vất vả nên Ỉn không nói. Lần này Ỉn phải tỏ thái độ để ông bà hiểu thôi chứ Ỉn không muốn làm ông bà buồn đâu nhé.
Bầy giờ Ỉn hiểu nhiểu lắm rồi. Hễ có nhạc trên truyền hỉnh là Ỉn chăm chú nghe. Ỉn tập trung đến mức quên cả ăn, bà gọi Ỉn cũng không quay lại, bà cấu vào tay Ỉn cũng không có phản ứng gì. Những lúc co nhạn như vậy, mẹ hoặc bà bảo nhảy disco là Ỉn nhún người nhảy ngay. Mà Ỉn nhảy cũng say sưa lắm nhé. Ông, bà và mẹ cứ tưởng Ỉn còn bé chứ Ỉn không bé nữa đâu nhé.

Không có nhận xét nào: