Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Un pas de plus vers l’autonomie totale.
Il est minuit. Grand-père « se sent triste sans en savoir pourquoi » comme un poète vietnamien a dit. Alors, j’écris quelques lignes pour mémoriser une idée qui m’est passée par la tête quand j’ai entendu le coup de téléphone entre maman et grand-mère : tu as bien grandi. Tu as fait un pas de plus vers l’autonomie quand tu répondais à maman : « Ok je joue seule. » et « Ok, je vais me coucher. » Et quand maman t’a dit de venir téléphoner aux grands-parents tu lui as dit : « Maman, j’ai sommeil, laisse-moi dormir. » Je ne me rappelle pas bien tes mots mais, tu sais, comme je me sentais heureux quand je t’ai entendu dire ces mots !
L’autre jour, quand j’avais vue les photos de l’excursion à Mainau, j’avais eu la mêne pensée. Tu commence à libérer tes parents de certaines occupations quotidiennes.

Thế là Ỉn lại tiến thêm một bước nữa tới sự tự chủ hoàn toàn. Hôm nay, ông cảm thấy « buồn mà không hiểu ví sao tôi buồn » như một nhà thơ việt nam viết. Ông ngồi ghi lại một suy nghĩ khi ông nghe cú điện thoại giữa maman và bà : Ỉn đã lớn thật rồi. Ỉn đã tiến thêm một bước nữa tới sự tự chủ khi cháu bảo mẹ : « Ok, con chơi một mình vậy. » hay « Ok, con đi ngủ đây. » Khi mẹ bảo ra điện thoại về cho ông, bà thì Ỉn lại nói : « Con buồn ngủ, để con ngủ nhé. » Ông không nhớ chính xác các câu nói của cháu nhưng Ỉn biết không, ông cảm thấy hết sức sung sướng khi nghe cháu nói những lời trên !
Hôm nọ, khi xem ảnh cả nhà đi Mainau, ông đã cảm thấy Ỉn lớn lắm rồi, Ỉn tung tăng chơi với bạn mà papy và mamy không phải quan tâm nhiều nữa. Thế là Ỉn đã giải phóng papy và mamy khỏi một số bận rộn hàng ngày rồi.

Không có nhận xét nào: