Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Ông mách Ỉn

Hình như đã mấy tuần rồi, ông không viết blog cho Ỉn. Ông cảm thấy lòng không yên. Tuy nhiên, ông chưa tìm ra tứ để viết. Hôm nay, để đỡ cảm có được sự thăng bằng tâm lý, ông viết mấy dòng này cho cháu.
Không hiểu bà quan sát có đúng không. Nhưng cứ giả sử không đúng, thì chí ít cũng thể hiện sự yêu quý Ỉn của bà (nếu có sai thì Ỉn đừng trác ba nhé):bà bảo ông, hình như Ỉn không có mấy quần áo ấm. Mùa đông lại đến rồi. Bà sợ Ỉn bị rét lắm. Vì vậy, mấy tuần nay bà ngồi đan áo ấm và quần cho Ỉn. Bà bảo tới mua thêm một ít quần áo ấm bên này nữa để gửic cho Ỉn. Cháu vừa có áo ấm mặc đi nhà trẻ vừa có cái diện. Ông nhất trí với bà ngay. Nhưng ông nói với bà là khi Ỉn lớn lên thì ông đề nghị hạn chế việc ăn diện của Ỉn. Không phải ông không thương Ỉn mà ý ông là không để cháu có tâm lý hưởng thụ từ nhỏ sẽ không có lợi cho cháu trong việc học hành. Ông mong khi lớn lên Ỉn sẽ hiểu lòng ông bà. Mẹ và dì Mai thành công có lẽ cùng vì đã thoát được tâm lý đó.

Không có nhận xét nào: